10 bí mật kinh hoàng về Tam giác Bennington
Tam giác quỷ Bermuda nổi tiếng với những sự cố kỳ lạ và những vụ mất tích ở đại dương nằm giữa Florida và Bermuda. Khu vực nổi tiếng đó có một người anh em họ nhỏ hơn ở phía bắc, tập trung quanh Núi Glastenbury phía tây nam Vermont. Khu vực bí ẩn này được gọi là Tam giác Bennington. Tam giác Bennington có một lịch sử dài trước thời thuộc địa của Bắc Mỹ và tồn tại cho đến ngày nay. Nó đã truyền cảm hứng cho sách và phim ảnh, cũng như các báo cáo về Bigfoot, UFO và các cổng thông tin liên ngành. Sự thật đằng sau Tam giác Bennington vẫn chưa được hé lộ, nhưng thực tế khu vực này đã nuốt chửng một cách bí ẩn tới 40 khách lữ hành và những người dân dũng cảm đi qua. [nguồn]
10. Lời cảnh báo của người bản địa Mỹ
Trong cuốn sách của Joseph A. Citro viết năm 1996 – cuốn Passing Strange: True Tales of New England Hauntings and Horrors, đã đề cập việc người Mỹ bản địa sẽ không bao giờ xuất hiện trên núi Glastenbury trừ khi họ chôn cất người chết. [nguồn] Họ tin rằng toàn bộ ngọn núi là vùng đất bị nguyền rủa bởi vì “bốn ngọn gió” đã hội ngộ trong một cuộc chiến luân hồi. Trong khi hầu hết mọi người coi điều này như một bí ẩn, có một vài sự thật về nó. Gió trên Núi Glastenbury rất thất thường khi thời tiết thay đổi đột ngột và thực vật phát triển ở những góc kỳ lạ. Một truyền thuyết khác được cho là của người dân Vermont về việc họ tin rằng một hòn đá ma thuật giữa những ụ đá đánh dấu đường trên đỉnh núi có thể nuốt chửng cả một người đàn ông. Theo báo cáo của Davy Russell trên Tạp chí X-Project Paranatural, một người khi đứng trên tảng đá để khảo sát khu vực từ điểm cao nhất đã đột nhiên bị nuốt chửng. Không ai biết tin tức gì về anh ta từ đó về sau.
9.Thị trấn ma
Glastenbury dường như đã được dự báo là một thị trấn ma kể từ ngày đầu tiên ra đời. Năm 1761, Benning Wentworth đã vẽ ranh giới của thị trấn trên bản đồ mà chưa từng bước chân đến đó. [nguồn] Khu vực này có địa hình gồ ghề và vụ mùa rất ngắn, vì vậy việc định cư nơi đây là một sự đấu tranh gian khổ suốt những năm 1800. Đúng ra là có hai thị trấn, Fayville và South Glastenbury, ở hai bên núi, nhưng chúng không bao giờ được kết nối do độ nghiêng không tương quan giữa chúng. Glastenbury lần đầu tiên được thành lập như một thị trấn phục vụ khai khoáng. Các công nhân đã được đưa lên để khai thác than bằng một tuyến đường sắt đi lên 14 km (9 dặm) với tốc độ kinh ngạc 76 mét (250 ft) mỗi dặm. Các khúc gỗ và than đã được gửi xuống vùng Brookes Brook, ngã ba gần thị trấn và lăn xuống núi. Cả hai ngành công nghiệp dựa vào tài nguyên hữu hạn đã nhanh chóng cạn kiệt. Năm 1894, một cú hích cuối cùng đã được thực hiện để tái tạo thị trấn Glastenbury bằng cách biến nó thành một điểm nóng du lịch. Các tòa nhà đơn giản của thị trấn đã được tái tân trang thành khách sạn và sòng bạc. Đường sắt được trang bị những chiếc xe đẩy thời trang. Chi phí được chi trả vô cùng hào phóng.
Thật không may, việc khai thác gỗ trong quá khứ đã khiến sườn núi không được bảo vệ khỏi xói mòn đất. Năm 1897, một trận lụt lớn đã phá hủy phần lớn tuyến đường sắt vào Glastenbury. Chẳng ai còn muốn đầu tư lại vào thị trấn. Mọi người rời khỏi đó để tìm kiếm khởi đầu mới khiến dân số suy giảm nhanh chóng. “Ripley’s Believe it or Not!” đã thu thập dữ liệu về gia đình Mattinson vào năm 1930. Ba thành viên của gia đình đã tự mình tạo nên toàn bộ thị trấn. Năm 1937, thị trấn đã chính thức hợp nhất. Theo điều tra dân số năm 2010, chỉ có 8 người sống ở đó.
8. Những vụ việc kỳ lạ từ những năm 1800
Đã có những báo cáo về ánh sáng bất thường trên bầu trời, những âm thanh không thể giải thích nổi và mùi hương kì lạ trên ngọn núi định cư thuộc địa phương. Những báo cáo này, kết hợp với nhiều vụ mất tích kỳ lạ, đã dẫn đến suy đoán về UFO và lỗ sâu trong khu vực.
Tuy nhiên, báo cáo khó tin nhất có thể là về Quái vật Bennington. Được cho là một Bigfoot hay Sasquatch thời kỳ đầu, con quái vật đã được mô tả cũng cao hơn 1,8 mét (6 ft), với lông phủ kín từ đầu đến chân. Lần đầu tiên con quái vật bị trông thấy là vào đầu thế kỷ 19, khi nó lao vào một chiếc xe ngựa trên con đường vắng vẻ. Con quái vật quật ngã chiếc xe ngựa sang một bên và chạy trốn vào bóng tối với một tiếng gầm. May mắn thay, không ai bị hại.
Vào năm 1967, một con quái vật dữ dằn hơn bắt đầu xuất hiện trên núi. [nguồn]. Hắn đã từng sống trong một hang động gần Somerset nhưng đáng tiếc nó không chỉ ở yên đó. Các báo cáo kết luận hắn sẽ xuống Glastenbury gần đó và các khu định cư khác trong Tam giác Bennington để quấy rối phụ nữ. Hắn đã đạt được điều này bằng cách kéo chiếc áo khoác lông chuột của mình để lộ cơ thể trần trụi trong khi giơ một khẩu súng lục lên để dọa những người muốn ngăn hắn lại. May mắn thay, đó dường như là tất cả những gì hắn ta làm được trước khi chạy trốn trở lại hang động của mình.
Luôn có những vụ việc kỳ lạ xảy ra ở Tam giác Bennington dù không kì dị bằng câu chuyện người vượn khổng lồ hay người khỏa thân cầm súng. Việc chuyển đổi thành một thị trấn du lịch rất khó khăn với những người khai thác gỗ và thợ mỏ của Glastenbury và Fayville. Năm 1892, một công nhân xưởng cưa, Henry McDowell, trong khi say xỉn đã đánh đồng nghiệp đến chết với một tảng đá sau khi anh ta nghe thấy giọng nói xui anh ta tấn công. Anh được gửi đến một trại thương điên nhưng sau đó đã trốn thoát và biến mất. Chỉ năm năm sau vụ giết người đó, một người lạ khác cũng gặp trường hợp tương tự. John Harbor là một công dân Woodford nổi tiếng, người đã vào Bickford Hollow, ngay phía nam Glastenbury, để săn bắn. Anh ta bị bắn bởi những người không rõ danh tính nhưng được tìm thấy với khẩu súng nạp đạn đầy đủ ngay bên cạnh và dường như đã bị kéo lê nhiều thước. Những người điều tra cái chết của anh ta đã tự hỏi tại sao anh ta lại dễ dàng bị bắn bằng một khẩu súng được nạp đầy đạn và tại sao kẻ tấn công anh ta lại bận tâm đặt khẩu súng bên cạnh anh ta sau khi kéo lê anh ta như vậy? Vụ giết người này đã không được giải đáp và có khả năng sẽ mãi như vậy.
7. Những vụ mất tích
Những bí ẩn từ lâu chưa được giải đáp nhất tam giác Bennington là những vụ mất tích đã xảy ra trong khu vực từ năm 1945 đến năm 1950. Trong khoảng thời gian năm năm đó, một số người đã mất tích trên hoặc gần Núi Glastenbury. Người đầu tiên là một người đàn ông 75 tuổi tên Middie Rivers, người thường làm việc như một hướng dẫn viên. [nguồn] Khi đang dẫn đầu một nhóm trở lại trại của họ vào tháng 11 năm 1945 thì anh ta vượt lên trước họ với khoảng cách chỉ đủ khuất tầm mắt. Trong khoảng thời gian ngắn đó, anh hoàn toàn biến mất. Người ta không nghĩ anh ta đã bị lạc bởi anh ta có nhiều kinh nghiệm trong việc đi núi. Tuy nhiên, không ai gặp lại anh ta kể từ đó.
Paula Welden (ảnh trên), một sinh viên đại học 18 tuổi, vừa mới theo đuổi bộ môn leo núi, đã đi khám phá ngọn núi vào năm 1946. Welden bị bắt gặp bởi một số người đi đường, bao gồm cả người tài xế đã cho cô quá giang và những người đồng hành cùng cô và họ đã cảnh báo cô rằng mặc quần áo như vậy là không đủ ấm để leo núi. Chiếc áo khoác màu đỏ của Welden khiến cô dễ dàng được nhận ra, nhưng những người tìm kiếm gặp khó khăn sau đó không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào từ quần áo sáng màu của cô ấy. Vụ án của cô trở thành vụ mất tích nổi tiếng nhất, chủ yếu là do việc nó khiến Vermont thành lập lực lượng cảnh sát nhà nước của riêng mình. Không có cảnh sát của riêng mình, Vermont chỉ có một điều tra viên nhà nước để thành lập vụ án. Cha của Welden cuối cùng đã gọi cho cảnh sát New York và Connecticut nhưng cô không bao giờ được tìm thấy.
Năm 1949, ba thợ săn đã mất tích trên núi. Cùng năm đó, James E. Tetford bị mất tích khi đang trên chuyến xe buýt từ St. Albans đến thị trấn Bennington. Năm 1950, Paul Jepson, tám tuổi bị mất tích tại nhà ở Bennington. Chó đặc vụ đã có thể lần theo dấu vết của cậu đến đường cao tốc nhưng không còn dấu vết gì thêm. Thật tình cờ, cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ giống với áo khoác Paula Welden. Năm đó đã chứng kiến vụ mất tích cuối cùng với Frieda Langer. Cô biến mất trong khi đi bộ đường dài với anh em họ và bạn bè của mình. Quần áo của cô đã bị ướt trong chuyến đi và cô quay trở lại trại để thay. Khi nhóm nhận ra rằng cô chưa đến nơi, một cuộc tìm kiếm lớn đã được nổ ra. Tình nguyện viên, cảnh sát, lính cứu hỏa và quân đội tất cả đã cùng nhau tìm kiếm, nhưng cô không bao giờ được tìm thấy mà còn sống sót nữa.
6. Vẫn còn mất tích và đã được tìm thấy
Chỉ có một thi thể đã được tìm thấy từ những vụ mất tích trên núi. Thi thể Frieda Langer đã được tìm thấy vào tháng Năm sau đó. Các nhóm tìm kiếm trước đây đã lùng sục rất kĩ khu vực mà cô được tìm thấy, các nhà chức trách hàng đầu suy đoán rằng có uẩn khúc gì đó đằng sau. Thật không may, thi thể cô đã phân hủy quá nhiều để đưa ra bất kỳ kết luận nào về nguyên nhân cái chết của cô. [nguồn]
Điều kỳ lạ hơn việc phát hiện ra cơ thể Langer là về những gì chưa được tìm thấy. Dù có những động vật hoang dã nguy hiểm trên núi Glastenbury, nhưng các cuộc tấn công của chúng sẽ để lại rất nhiều bằng chứng. Gấu cũng sẽ không nuốt chửng cả một người. Các nhóm tìm kiếm đã thất vọng khi không tìm thấy dấu vết nào của những người mất tích. Cả Welden và Jepson đều mặc áo khoác màu đỏ tươi nên dễ dàng nhận ra. Rivers và Langer dường như biến mất đột ngột mà không ở quá xa bạn đồng hành của họ. Trường hợp Tetford bốc hơi vẫn còn nghi vấn, vì anh ta biến mất khỏi xe buýt. Anh được bao quanh bởi các nhân chứng nhưng vẫn biến mất ở các điểm dừng.
5. Kẻ giết người hàng loạt
Những vụ mất tích đã khiến một số người cho rằng có một kẻ giết người hàng loạt phải chịu trách nhiệm cho việc này. Tất cả những người đã biến mất đều là trong mùa đông, điều này cho thấy một cái gì đó không phải tình cờ đang diễn ra. Những vụ mất tích đầu tiên không để lại dấu vết gì cả, và xác Langer đã được phát hiện tại một nơi đã được tìm kiếm rồi. Có lẽ tên đó đã thành công trong việc bắt cóc và giết người gần đường cao tốc hoặc trên sườn núi. Và, giống như nhiều kẻ giết người khác, có lẽ hắn đã bị khuất phục trước mong muốn được khoe khoang chiến tích khi để họ tìm thấy cơ thể Langer. Điều này sẽ giải thích tại sao không tìm thấy dấu vết nào của các nạn nhân khác. Nó thậm chí còn có ý nghĩa trong trường hợp của Welden, vì cô ấy đã quá giang lên núi và cũng có thể bắt đi xe về nhà. Dù nghe có vẻ khá ổn, vẫn có một vài vấn đề. Đầu tiên là Langer và Rivers bị mất tích trên ngọn núi gần bạn bè. Sẽ là cực kỳ nguy hiểm khi một kẻ giết người hàng loạt bắt cóc ai đó với bạn bè của họ ở gần đó. Vấn đề thứ hai là nạn nhân không một khuôn mẫu. Kẻ giết người hàng loạt có xu hướng tập trung vào 1 đặc điểm nào đó. Sẽ rất hiếm khi một người lại chọn hai người đàn ông lớn tuổi, một phụ nữ 18 tuổi, một cậu bé tám tuổi và một phụ nữ 53 tuổi. [nguồn] Một kẻ giết người cơ hội mà cảm thấy ổn với với việc giết nhiều nạn nhân khác nhau sẽ không thể vẫn sẵn sàng mạo hiểm để bắt cóc River hoặc Langer gần các nhóm bạn của họ.
4. Giải thích siêu nhiên
Nếu không có giả thuyết về kẻ giết người hàng loạt, những lời giải thích thú vị tiếp theo là về những điều siêu nhiên. Mỗi cách giải thích đều có đặc trưng kỳ lạ riêng, và thật khó để đánh giá đâu là cách hay nhất. Trên cao phía bên kia của quang phổ là tảng đá nuốt người ẩn giữa các ụ đá trên đỉnh núi. Không ai biết làm thế nào hoặc khi nào các ụ đá được lắp đặt ở đó, nhưng có lẽ chúng thực sự không ăn thịt người. [nguồn] Tuy nhiên, mô tả về những người bị nuốt chửng toàn bộ vào một tảng đá có thể đã châm ngòi cho ý tưởng lỗ sâu không gian. Và những vụ mất tích cùng với ánh sáng, âm thanh và mùi lạ có thể đã dẫn đến các thuyết âm mưu của UFO.
Nhưng những lời giải thích siêu nhiên thường sẽ thiếu bằng chứng. Hơn nữa, chúng cứ thay đổi liên tục trong những năm qua. Nhà văn Joe Durwin đã đưa tin về văn hóa dân gian dị biệt trong chuyên mục “Những ngọn đồi bí ẩn” và giải thích cách các bí ẩn của Tam giác đã thay đổi theo thời đại. Khi các tờ báo lần đầu tiên đưa tin về hiện tượng Tam giác Bennington, lời giải thích đã gắn liền với truyền thuyết của người Mỹ bản địa. Vào những năm 1990, những lời giải thích đã chuyển sang UFO và những ý tưởng khác được phổ biến bởi The X-Files. Đầu những năm 2000, những bí ẩn đã quay trở lại với Bigfoot và Quái vật Bennington. Mặc dù vậy, Durwin không chỉ trích quá mức về điều này. Những câu chuyện rất quan trọng với ông. Chúng lưu giữ ký ức của những người biến mất và truyền cảm hứng cho mọi người tư duy một cách chín chắn.
3. Giải thích dựa trên thực tế
Trong tất cả các nghiên cứu đã được thực hiện để trả lời các câu hỏi điên rồ về Tam giác Bennington, một số câu trả lời thực tế đã được tìm thấy. Chúng vẫn có ý nghĩa nào đó ngay cả khi không hoàn toàn thỏa đáng. Một cách giải thích là hạ thân nhiệt. Nhiệt độ trên núi có thể giảm rất thấp, và những vụ mất tích đã xảy ra vào mùa đông. Khi bị hạ thân nhiệt, mọi người có thể sẽ tự đào hố. [nguồn] Đây là một hành vi sinh tồn khiến mọi người tìm một nơi nào đó nhỏ và tránh xa đám đông. Nó giúp người tai tránh gió và có thể cung cấp đủ ấm giúp làm chậm quá trình bị chết cóng, nhưng lại thường là quá muộn và khiến người đó khó được tìm thấy.
Cách giải thích khác liên quan đến lịch sử của khu vực như một thị trấn khai khoáng. Các sườn núi nằm rải rác với các hầm mỏ không được đánh dấu có thể khiến những người đi bộ đường dài dễ gặp nguy hiểm. Cả hai cách này có thể giải thích tại sao những người mất tích không bao giờ được tìm thấy. Một yếu tố phức tạp hơn là đặc tính gió kỳ lạ trên núi. Hầu hết các nơi có đặc tính gió riêng như vậy thường ảnh hưởng đến sự phát triển của thực vật. Chúng tôi không cố ý thừa nhận điều đó, nhưng những đặc tính này là một trong những cách để định hướng khi ở ngoài trời. Núi Glastenbury không có đặc tính gió nhất quán, vì vậy thực vật phát triển theo những cách kỳ lạ. Nhiều người khách bộ hành đã gặp khó khăn trong việc đinh hướng trên núi vì lý do này, và đó là cơ sở cho huyền thoại người Mỹ bản địa về bốn ngọn gió. Một số trong những cách trên có thể giải thích tại sao những người mất tích không bao giờ được tìm thấy, nhưng vẫn có những kết luận không vững chắc. Nếu người dân thiệt mạng vì hạ thân nhiệt hoặc ngã, tại sao Langer lại quay trở lại vào những tháng sau đó, và tại sao đường mòn Jepson lại kết thúc ở đường cao tốc? Có lẽ câu trả lời thiết thực nhất là không phải cả năm nhóm Bennington đều chết theo cùng một cách. Một số có thể đã gặp một kẻ giết người, trong khi những người khác đào hố hoặc bị ngã. Nhưng, nếu vậy, tại sao những vụ mất tích chỉ kéo dài năm năm và dừng lại đột ngột như vậy?
2. Những vụ việc được tường thuật gần đây
Một số cá nhân ưa phiêu lưu, những người nghe tin đồn đã lên đường để khám phá con đường mòn khét tiếng trong khoảng thời gian 5 năm đã mất tích. Một nhà thám hiểm như vậy là Chad Abramovich của trang web Obscure Vermont. Anh ta báo cáo về một chuyến đi lên núi, nói rằng mình và một vài người bạn đã rời khỏi chiếc xe bán tải của anh ta và lái xe trên con đường rừng gập ghềnh vào một khoảng trống kỳ lạ ở giữa những ngọn đồi. Ở đây, dưới độ ẩm như mùa hè, họ tìm thấy những lỗ hầm cũ gần như nguyên vẹn được che giấu bởi những bụi cỏ cao, bên dưới bóng mát của những cây táo xiêu vẹo. Ngay sau đó, Abramovich và nhóm của ông đã trải qua một sự thay đổi đột ngột – thời tiết. Đó là một buổi chiều tháng bảy đầy nắng khi họ bắt đầu, nhưng một cơn giông bão nhanh chóng xuất hiện.
Nhóm bị mắc kẹt một thời gian nhưng cuối cùng cũng tìm cách quay trở lại. Khi họ thoát khỏi trận mưa như trút, họ thấy rằng khu vực xung quanh xơ xác hẳn. Người dân địa phương sau đó đã xác nhận rằng không có cơn bão nào đi qua khu vực của họ.
Robert Singley, một giáo viên sáng tác nhạc tại Bennington College và là một người leo núi có kinh nghiệm, đã bị lạc trên núi vào năm 2008 [nguồn] Anh ta đi theo một con đường mòn mà anh ta biết rõ đến Núi Bald gần đó và sau đó sử dụng con đường mòn tương tự để quay trở lại. Tuy nhiên, con đường mòn nổi tiếng đã không dẫn đến nơi cũ. Theo Singley, anh đã đi bộ 8 km (5 dặm) trước khi nhận ra rằng mình đáng nhẽ đã đến được chỗ xe của mình. Ngay khi anh trở nên lo lắng, một màn sương mù dày đặc cuốn anh vào, và toàn bộ con đường trở nên tối tăm vô vọng. Anh ta đi đến một cây phong mà anh ta cảm nhận được từ trong sương mù và cố gắng đánh lửa. Cây mà anh ta chạm vào hóa ra là xương động vật. Điều này sẽ khiến hầu hết mọi người kinh hãi, nhưng Singley chỉ nghĩ về vị hôn thê của mình. Anh tưởng tượng rằng cô sẽ lo lắng đến ốm yếu. Cuối cùng anh ta đã thắp được một ngọn lửa và rúc vào nó suốt đêm. Vào buổi sáng, anh ta thấy rằng bằng cách nào đó anh ta đã ở phía bên kia sườn núi với xe của mình. May mắn thay, anh đã quay trở lại được để kể câu chuyện.
1. Trở thành một con đường mòn phổ biến cho những nhà leo núi
Những người leo núi chuyên nghiệp có xu hướng tìm kiếm những con đường mòn đầy thử thách, như Long Trail trải dài 439 km (273 dặm) qua Vermont và kết thúc ở rìa Canada. Nếu được thử một lần, bạn sẽ thấy Long Trail xứng đáng với tên của nó. Phải mất từ hai đến bốn tuần để hoàn thành toàn bộ chuyến đi. Việc này được gọi là đi bộ đường dài. Người đi bộ có xu hướng lên kế hoạch cho chuyến đi của họ trước thời hạn, đánh dấu những nơi để ở và tiếp nhiên liệu trên bản đồ của họ. Họ có xu hướng chọn thời gian trong năm một cách cẩn thận, tránh tuyết mùa đông và lở đất của mùa hè. Một điều mà những người đi bộ thường không biết đến là Tam giác Bennington nằm trên Long Trail.
Câu lạc bộ The Green Mountain đã hoàn thành việc mở rộng đường mòn vào năm 1930 và vẫn duy trì việc cố vấn cho những người đi bộ đường dài giúp họ chinh phục nó. Có rất nhiều chỉ dẫn và lời khuyên cũng vô số. Cố vấn Trail khuyên bạn mang lưới bọ để tránh ruồi đen, mang càng ít dụng cụ càng tốt và đảm bảo mang theo bộ lọc nước. Những lời khuyên rất hữu ích cụ thể cho con đường này, nơi có nhiều nguồn nước và có thể tiếp cận các thị trấn lân cận nếu cần.
Tuy nhiên, không có cái nào đề cập đến quái vật hay UFO. Thậm chí còn chẳng có lời nào đề cập đến các mối đe dọa thực tế như hố mìn hay hầm ẩn. Một lời khuyên thậm chí còn khuyến khích việc quá giang xe từ đường mòn vào thị trấn để được tiếp tế. [nguồn] Có vẻ như năm năm đầy những vụ mất tích khét tiếng đã bị quên lãng bởi chính những người mang nhiều nỗi sợ nhất trên Núi Glastenbury. Với những người không biết về địa hình nguy hiểm, và vui vẻ ngồi vào những chiếc xe lạ, những vụ mất tích có thể sẽ không dừng lại.